Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009

Bé Sâu ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Bé Sâu nhà mình đã được 2 tháng rưỡi ...

Nhớ ngày 11/10, cả nhà đến bv chờ đón bé chào đời, chỉ riêng mình ở nhà... Và phải qua ngày 12/10, tiếng khóc đầu tiên của bé mới cất lên ...

Mấy hôm sau lên thăm bé ... Oài, bé mấy ngày tuổi mà tóc dài đen mượt luôn, mặc dù người thì bé tí. Bé còn đỏ hỏn, nằm ngủ ngon lành kệ mọi người ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Vài tuần sau bé về nhà bà ngoại. Và cuộc sống thường ngày của tui cũng thay đổi kha khá ...

Công việc của bé đơn giản lắm: ăn, ngủ, thè lưỡi, ị đùn, khóc, thế thôi. Và bé làm mấy việc đó giỏi lắm ...

Bé ngủ suốt ngày (ừ thì trẻ con không ngủ thì làm gì, có gì lạ đâu). Ô mà bé ngủ hay lắm, cong cong như con sâu, nên ba mẹ bé gọi luôn là Sâu ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Ngủ cũng điệu luôn, thích cho tay nên kề má lắm

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Mà bé ngủ rồi động tí là khóc ngay. Bé ngủ dậy không thấy ai bên cạnh bé cũng đòi luôn nữa (không thích cô đơn...)

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Dậy là bé nằm bé lề lưỡi, bé năng động lắm chân tay khua khuắng suốt thôi, mắt đảo qua đảo lại hoài à ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Bé thích xem tivi với ông bà, bố mẹ và rất khoái hóng chuyện

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Mấy hôm nay bé tập bú bình và ngậm ti. Trời ơi, mấy hôm đầu cứ kêu ré lên, ăn không chịu ăn, cứ được bao nhiêu là ra hết...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Mấy hôm nay thì đỡ rồi, có cái ti nằm mút chùn chụt í ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Bé lại ngủ rồi ... Nhìn bé ngủ dễ xương quá ta ...

Free Image Hosting at www.ImageShack.us

Cảm giác được chăm sóc trẻ em và nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày thật mệt mỏi nhưng rất thú vị ...

Thôi, chúc bé ngủ ngon (ngon quá đi chứ) ...
->Read More...

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Review: The Message - Phong Thanh (2009)

http://img63.imageshack.us/img63/9883/675476message4.jpg

Là một tác phẩm chuyển thể, nhưng tôi lại chưa có dịp đọc qua nguyên tác (thực ra sau khi xem phim tôi mới biết nó được chuyển thể từ tiểu thuyết), vì thế cảm nhận của tôi hòan toàn là cảm nhận của một khán giả xem phim thuần túy. Và khi xem xong, tôi ước gì … đây không phải là tác phẩm chuyển thể...


Phong Thanh là bộ phim mới nhất của đạo diễn Trần Quốc Phú, dựa trên tiểu thuyết Ám Toán của nhà văn Mai Jia. Lấy bối cảnh năm 1942 khi quân đội Nhật xâm lược Trung Quốc, bộ phim nói về sự đối đầu giữa quân đội Nhật và chính phủ thân Nhật với lực lượng Đàng Cộng Sản. Đảng Cộng Sản liên tiếp tiến hành các cuộc ám sát nhân vật chính phủ, tướng quân Nhật Takeda (Huỳnh Hiểu Minh) nghi ngờ có nội gián trong văn phòng chính phủ, nên đã tổ chức mời 5 người trong văn phòng đến 1 lâu đài được bảo vệ cẩn mật. Ở đây, 5 người – những người duy nhất có khả năng tiếp cận với thông tin mật vừa bị lộ - là những nghi phạm mà 1 trong số họ là người có biệt danh “Lão Quỷ” – nội gián được cài vào văn phòng. Từ đây, một cuộc đối đầu căng thẳng, tràn đầy nghi ngờ diễn ra, giữa tướng quân Nhật Takeda – người quyết tìm ra chân tướng Lão Quỷ, với Lão Quỷ - có thể là bất cứ ai và với 4 người còn lại – những người cố chứng minh sự trong sạch của mình… 5 người bao gồm Lý Ninh Ngọc (Lý Băng Băng) – tổ trưởng tổ giải mã, Cố Hiểu Mộng (Châu Tấn)– người nhận và truyền tin, Ngô Trí Quốc (Trường Hàm Dư) – đại đội trưởng, Kim Sinh Hỏa – thứ trường quân cơ và Bạch Tiểu Niên (Tô Hữu Bằng) – sĩ quân hậu cần.

http://img32.imageshack.us/img32/4439/u2507p28t3d2637412f346d.jpg

Phong Thanh nói về nội gián, nhưng khác với nhiều tác phẩm cùng thể loại, phim không tập trung nhiều nhân vật nội gián (vì ta không biết là ai) và thân phận người nội gián lại là mục tiêu cho bộ phim. Phim khoong có nhiều pha hành động, không nhiều những màn tra xét tàn bạo, không nhiều những xảo thuật nội gián. Xuyên suốt bộ phim là cuộc điều tra căng thẳng giữa quan tòa – tướng quân Nhật Takeda, với 5 nghi phạm. Đây chính là điểm hấp dẫn của bộ phim. 5 người bất ngờ bị nghi ngờ, họ bị cách li với bên ngoài, loanh quanh trong lâu đai với những nghi phạm khác, ngoài mặt thì là đồng nghiệp nhưng trong lòng thì đầy nghi ngờ. Và cuộc đấu trí ấy đã được xây dựng hết sức thành công. Mỗi biểu hiện của từng nhân vật trong từng cảnh quay đều đầy ẩn ý. Ẩn ý của nhân vật được truyền đạt đến khán giả thông qua đó khiến cho khán gỉa tràn ngập hồ nghi về suy nghĩ và lời nói của nhân vật.

Diễn biến tâm lý nhân vật cũng được xây dựng rất tốt. Hành động của mỗi người đều có lí do rõ ràng, nhưng phim không đơn thuần nói thằng ra điều đó mà khán giả buộc phải phán đoán qua tâm lý, cũng như diễn biến mà nhân vật đã trải qua. Nhờ thế, cuộc chiến tâm lý giữa 6 người – 1 điều tra và 5 nghi phạm, diễn ra đầu căng thẳng, kịch tính và bất ngờ. Không ai biết ai là ai, mọi biếu hiện bên ngoài cũng không thể tin được, không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Khán giả phải tập trung (dù không cần quá cao độ, bởi nhịp phim không quá gấp gáp, và cũng không đan xen âm mưu phức tạp cho lắm) theo dõi từng cái nhìn, từng lời nói, từng cử chỉ… để bắt được mạch phim, và thực sự mạch phim hấp dẫn khó đoán đến độ tôi phải đặt câu hỏi cho mỗi hành động trên phim, và đến cuối cùng khi mọi bí mật được giải đáp thì mới rõ ràng. Dù mọi diễn biến đều được xây dựng từ tiểu thuyết, nhưng vẫn phải khen ngợi đạo diễn đã truyền tải được (khá) đầy đủ chi tiết và ý tưởng lên phim.


http://img685.imageshack.us/img685/7547/u2507p28t3d2637413f346d.jpg

Điểm đặc sắc nhất của phim có lẽ là về hình ảnh. Tôi ấn tượng với tông màu tối lạnh xuyên suốt bộ phim. Cảnh quay hẹp với những cú lia máy nhanh qua từng nhân vật, rung lên ở những cảnh tĩnh, với độ tương phản cao do ánh sáng le lói bên ngoài khiến cho hình ảnh nhân vật hiện lên có góc cạnh, để lộ rõ bản chất của mỗi người. Phim tràn ngập bóng tối giống như cái không khí u ám, ngột ngạt của phim. Xen giữa từng cảnh phim là những cắt cảnh ngắn nói lên tâm trạng của nhân vật nội gián, vừa dẫn dắt người xem hiểu thêm về nội dung vừa tạo ra sự hứng thú khi kết thúc 1 cảnh và mở đầu 1 cảnh mới với nghi vấn mới. Ngoại cảnh cũng được đầu tư với những góc quay từ trên cao xuống rất đẹp dù không có nhiều. Hóa trang cũng tốt, các nhân vật hiện lên vẻ bề ngoài cá tính của họ, không ai giống ai. Âm thanh của phim cũng rất khá, kết hợp âm nhạc . Nói chung không có gì đáng để chê về mặt hình – âm của phim cả (Poster phim cũng rất đẹp)

Diễn xuất. Diễn xuất của các diễn viên trong phim khá thành công. Không nói đến nhân vật bởi nhân vật là của tiểu thuyết, ở đây ta thấy đạo diễn Trần Quốc Phú đã lựa chọn được những gương mặt phù hợp cho nhân vật của mình. Một tướng quân Takeda có cái đầu lạnh với một trái tim nóng, một Cố Hiểu Mộng vừa bừa bãi, lẳng lơ vừa thâm sâu khôn lường, một Bạch Tiểu Niên công tử với giọng nói ẻo lả nhưng đầy đe dọa… Các diễn viên đã nhập vai một cách hoàn hảo, thể hiện được bản chất của nhân vật, đặc biệt chỉ thông qua 1 vài chi tiết nhỏ. Takeda chỉ nhờ một lần bộc phát, Cố Hiểu Mộng với 1 cái chỉ tay với nụ cười nham hiểm, Bạch Tiểu Niên với một vài câu nói khinh khỉnh, và Lý Ninh Ngọc chỉ cần bộ mặt u án của mình là đủ (và rất tiếc nhân vật Lý Ninh Ngọc của Lý Băng Băng ngoài điều đó ra thì khôn gây thêm được ấn tượng gì cho người xem cả). Một thành công nữa của bộ phim.

http://img163.imageshack.us/img163/3568/u2507p28t3d2637414f346d.jpg

Nhưng, tôi phải nhắc lại là tôi ước gì … đây không phải là tác phẩm chuyển thể. Bởi giá như đây là một kịch bản mới hòan toàn của đạo diễn Trần thì bộ phim có lẽ sẽ rất hoàn hảo. Từ diễn biến, kịch bản, nhân vật, diễn xuất, hình ảnh… tất cả đều được đầu tư chu đáo. Tiếc thay, diễn biến và nhân vật lại là của tiểu thuyết. Và với một bộ phim chưa đầy 2 tiếng, khó có thể chuyển thể hết ý tưởng của một tiểu thuyết nội gián được. Điều này tạo nên áp lực lớn cho đạo diễn và biên kịch. Vì thế nên các nhân vật dù được biểu hiện rất tốt nhưng lại không có chiều sâu, hầu như không ai biết được thêm về nhân vật đó ngoài … tên và chức vụ. Duy chỉ có nhân vật Takeda được xây dựng đầy đủ nhất, nhưng những mâu thuẫn trong tâm lý và ý chí nhân vật cũng không được giải thích trọn vẹn. Quan hệ giữa Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc cũng không được xây dựng đầy đủ, khiến cho những chi tiết giữa 2 người sau này trở nên … sến và hơi giả tạo. Nhân vật Lâm Lưu Tông cũng không được xây dựng, khiến cho diễn biến tâm lý của Lý Ninh Ngọc ban đầu trở nên khó lí giải. Một vài chi tiết đến cuối phim người xem khó lí giải được tại sao, chỉ có thể suy đoán… Thêm nữa, những xảo thuật tình báo – các chi tiết nhỏ nhưng hấp dẫn khán giả, lại không nhiều nên đôi khi khán giả cảm thấy nặng nề với những lời thoại liên miên. Tất cả vô tình làm giảm giá trị của bọ phim “almosst perfect” này.

http://img29.imageshack.us/img29/2705/u2507p28t3d2528530f326d.jpg

Lúc đầu khi xem, tôi đã liên tưởng đến Inglourious Basterds – bới cảm giác 2 phim có nhiều điểm tương đồng. Nhưng càng xem thì càng thấy mình đã sai. Bởi Phong Thanh mang lại một cảm giác hoàn toàn mới lạ so với Inglourious Basterds. Và nếu bạn đã xem Inglourious Basterds của Quentin Tarantiono, thì hãy xem Phong Thanh của Trần Quốc Phú, để thấy được một góc nhìn khác của cuộc chiến chống phát xít tại Trung Hoa.

Poster phim:

imagebam.com imagebam.com imagebam.com
imagebam.com imagebam.com imagebam.com
imagebam.com imagebam.com imagebam.com
imagebam.com imagebam.com imagebam.com

Thông tin phim:

  • Tên phim: The Message - Phong Thanh / 风声 / Feng Sheng
  • Thể loại: Tâm lý, Trinh thám
  • Kịch bản: Mai Jie
  • Đạo diễn: Trần Quốc Phú, Cao Quần Thư
  • Diễn viên:
Trương Hàm Dư ... Ngô Chí Quốc
Châu Tấn ... Cố Hiểu Mộng
Lý Băng Băng ... Lý Ninh Ngọc
Huỳnh Hiểu Minh ... Võ Điền / Takeda
Tô Hữu Bằng ... Bạch Tiểu Niên
Vương Chí Văn ... Vương Điền Hương
Anh Đạt ... Kim Sinh Hỏa
  • Độ dài: 113 phút
  • Phát hành: Hoa Nghị huynh đệ
  • Ngôn ngữ: tiếng Trung
->Read More...

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Linh tinh ngày ôn thi ...

http://www2.vietbao.vn/images/vn75/giao-duc/75173058-161679_on-thi-1.jpg

Uhm, rứa là còn hơn tuần nữa là bắt đầu thi học phần đầu tiên hết kì, tổng cộng phải trầy trật gần 3 tuần cho 7 học phần. Kể ra thì kì 3 này không đến nỗi ác liệt như kì trước, các hp học thuộc và bài tập cũng dễ thở hơn, chém ngon lành hơn hẳn, nếu có lười thì cũng không đến nỗi phăng teo... Chỉ trừ xác suất thống kê ác mộng kinh hoàng thì tui vẫn chưa biết làm thế nào để qua được đây :|

Ai dà, thôi thi thì thi, đằng nào chả phải thi, sống 20 năm trên đời thi phải đến hơn 30 kì thi rồi có gì mà phải lăn tăn nữa đâu mà... Mà thi học kì điạh học còn ngon hơn các kì khác nhiều. Cho nên bây giờ ngoài ôn thi thì còn cần tranh thủ làm việc khác nữa

1. Kế hoạch xem Bẫy rồng hôm nay thất bại, đành dời lại ngày mai vậy... Không biết phải xem cái gì bây giờ nữa, từ giờ qua Tết chưa thấy phim gì ra hồn, may ra thì lại mấy cái phim Tết hài nhảm hay phim Giáng Sinh. Không lẽ đi xem Alvin and the Chipmunks 2 :o ??? Game cũng không có gì để chơi quá ...

2. 1 đống trailer mới release giới thiệu hàng loạt bom tấn hứa hẹn năm sau, và tui chờ đợi nhất là Alice in Wolderland 3D bởi nó release sớm nhất (10/3) và trailer 3D xem quá là đỉnh. Còn các thứ khác từ từ sẽ xem hết thôi. Tiếc là Vn không có rạp IMAX xem 3D cho nó phê ...

http://img687.imageshack.us/img687/3934/64784068387774.jpg

The beauty of darkness

Tuy nhiên cũng có thứ không như mong đợi lắm. Clash of the Titans mang tiếng dựa theo thần thoại mà trông hơi nản, cảnh quay tầm thường không đẹp, phục trang cùi bắp, Liam Neeson đóng vai Zeus mà tui tưởng ông đóng King Arthur quá, ngựa thần Pegasus thì đen thui, poster phim thiết kế kém chuyên nghiệp, nhìn đã thấy cùi ... không biết có ra gì không nữa :-s

File:Clashofthetitansremakeposter1.jpg

Nhưng cái đấy cũng không bằng Robin Hood của chú Russell Crowe. Nói dại, chú đóng vai này cứ như con heo, phong độ từ thời Gladiator mất đi đâu hết rồi dù khả năng diễn xuất thì ngon rồi. Lại thêm cái trailer chẳng có gì nổi trội, thậm chí trông còn không bằng cái Gladiator trước kia, Maid Marian thì do Cate Blanchett già nhăn nheo đóng nữa chứ, đến nản... Sao không mời mấy anh trẻ tuổi đẹp trai như Orlando Bloom đóng nhỉ, xem chú này trong Kingdom of Heaven đóng vai cổ trang được phết, Eva Green đóng Maid Merian luôn cho đủ bộ. Nói vậy thôi, cứ đợi phim ra xem sao, dù sao phim của Ridley Scott thì chắc cũng không đến nỗi ...


Thời oang liệt nay còn đâu ???

3. Ngồi xem lại Kill Bill, và ngẫm ra vài điều thú vị mà trước kia khi xem không để ý đến...

Nhớ lại lần đầu tiên xem Kill Bill là cách đây 2 năm, khi đó thực sự là rất phấn khích. Ấn tương lớn nhất của vol 1 là điên cuồng, tàn bạo, máu các cảnh quay hồi tưởng lẫn thực tại được lồng ghép ấn tượng. Vol 2 thì tui thích nhất phần siêu anh hùng luận của Bill lúc cuối phim, dù trường đoạn hầu như không có hành động và cái kết hơi chuối nhưng vẫn khiến người xem chăm chú dõi theo cuộc đối thoại của 2 nhân vật chính. Và còn một điều nữa, Quentin đã tạo nên ấn tượng sâu đậm cho khán gỉa về một Bill cáo già dù nhân vật này xuất hiện không nhiều.

http://img85.imageshack.us/img85/4579/killbillvol12003mkvsnap.jpg

Giờ khi xem lại, vẫn còn những ấn tượng như trước kia, nhưng bây giờ tui đủ thời gian để ý đến những điểm khác. Và ấn tượng tiếp theo là về âm nhạc. Quentin sử dụng đa dạng các thể loại nhạc, và thay đổi liên tuc theo từng cảnh phim. Vấn đề là ông sử dụng nhiều thể loại đến nỗi cảm giác của tui thay đổi xoành xoạch, không biết mình bắt gặp trong đấy bao nhiêu phim nữa. Sôi động, dồn dập, chói tai, hào hùng, lại cả dập dìu đìu hiu như nhạc phim cao bồi... Quentin sử dụng đa dạng các thể loại nhạc nhằm đẩy hiệu quả của mỗi cảnh phim nên mức cao nhất. Và ông thành công mĩ mãn. Xem Kill Bill, âm nhạc thay đổi nhanh như mỗi cảnh, và chuẩn xác ở mỗi cảnh. Khi cô dâu nhớ lại thù xưa, thì nhạc dồn dập chói tại, khi băng của Oren Ishi đi tới quán ăn, nhạc sôi động và khá hoành tráng, trong quán ăn thì âm nhạc tạp nham nổi lên... Quả thật sự phấn khích của phim góp một phần không nhỏ là từ âm nhạc.

http://img85.imageshack.us/img85/2677/killbillvol12003225206.jpg

Và ấn tượng thứ 2, Quentin tạo cho người xem cảm thấy quen thuộc như xem phim một bộ phim Nhật hy Trung Quốc trong một bộ phim Mĩ. Nếu đã từng xem những bộ phim về võ sĩ đạo Nhật Bản, bạn sẽ dễ dàng nhận ra phong cách hành động trong Vol 1 tương đồng như thế nào: nhân vật chính lạnh lùng bước ra, kẻ thù bao vậy xung quanh, và chúng lao đến ... Xoẹt, một đao lướt qua, máu phun ra, và kẻ thù gục ngã. Thậm chí cả cách máu bắn tung tóe cũng y chang mấy phim gore của Nhật. Còn vol 2, dễ dàng bắt gặp phong cách võ thuật của Lí Tiểu Long hay Lí Liên Kiệt trong những màn giao đấu. Không chỉ tạo nên môi trường, Quentin còn đưa cả phong cách diễn quen thuộc vào phim, khiến cho khán gỉa cảm thấy thú vị và phim không bị lai căng bởi phong cách hành động không phù hợp với bối cảnh phim.

3. Lượm trên Vietnamnet một bài khá thú vị, so sánh Avatar của James Cameron với truyện Nỏ thần của Việt Nam. Dù là so sánh khập khiếng nhưng không phải không có lí, và tự hỏi sao ta không thể có được những siêu phẩm như Avatar dù đề tài để khai thác thì không thiếu ?

http://www.tuanvietnam.net/2009-12-20-xem-avatar-nho-no-than-

Chém vậy thôi ...
->Read More...

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Review: Avatar (2009)

http://img6.imageshack.us/img6/3858/avatargs.jpg

James Cameron đã trở lại – Sự trở lại ấn tượng đến nỗi khó có thể hoàn hảo hơn được nữa …

Không cần thiết phải giới thiệu dài dòng thêm về James Cameron cũng như về Avatar, đơn giản là vì bạn có thể tìm thấy mọi thông tin về phim mọi ngõ ngách trên mạng. Nó được đầu tư ra sao, nó hoành tráng đột phá cỡ nào, thậm chí nội dung (gần) đầy đủ chi tiết, người ta nói hết ráo rồi, thêm cũng thừa. Thật ra, như vậy không hẳn là hay. Biết thêm về dự án được ấp ủ hơn chục năm của James Cameron, với sự đầu tư hoành tráng về mọi mặt thì tốt, nó tạo cho người xem một kì vọng về siêu phẩm tiếp theo của ông – người đã tạo ra Aliens, Terminator, The Abyss, Titanic.... Nhưng giới thiệu quá chi tiết vào nội dung lại là một điều dở. Vì phim của James Cameron trước đến giờ thường sở hữu một plot rất đơn giản dễ hiểu, nếu kể quá chi tiết ra thì sẽ động chạm vào một số tình tiết thú vị trong phim. May mắn cho tui là hầu như tui chỉ biết đến Avatar qua trailer, ít đọc những preview trên mạng nên vẫn giữ được mình đủ “sạch sẽ” để thưởng thức phim cho trọn vẹn. Và review này cũng được viết trên cơ sở đó.

http://img263.imageshack.us/img263/1883/avatar19.jpg

Plot của phim, cũng như hầu hết các phim của James Cameron, rất đơn giản dễ hiểu, mà chắc ai cũng biết rồi: một người lính Trái Đất sau khi được tiếp xúc với tộc người Na’ vi trên hành tinh Pandora, đã nảy sinh tình cảm với con gái vị tộc trưởng và quyết định cùng hộ chiến đấu chống lại chính lực lượng đến từ Trái Đất - giống loài của anh ta để bảo vệ hành tinh. Cốt truyện cũ rích giống như Dances with Wolves hay The Last Samurai, và người ta gần như có thể đoán được kết thúc, phải, vậy thì khán giả mong muốn gì ở Avatar? Đơn giản, không phải những bí ẩn cao siêu, những âm mưu đen tối huyễn hoặc, mà chỉ là diến biến liên tục của bộ phim”. Chẳng cần đợi đến kết mới hành động cao trào, chẳng cần giới thiệu dài dòng mới thấy những đại cảnh hoành tráng, James cho người xem một màn trình diễn hành động từ đầu đến cuối trong Terminator, và con tàu Titanic vĩ đại dường nào ngay từ đầu phim, và tất nhiên kèm một cái kết xứng tầm. Avatar cũng vậy, thậm chí theo tui, Avatar là phim có kịch bản … phức tạp nhất trong các phim của James. Mọi diễn biến của phim đều xoay quanh nhân vật chính Jake Sully (Sam Worthington), một thủy quân lục chiến bị tàn tật được mời tham gia dự án Avatar. Từ khi Jake đến hàng tinh Pandora, đến khi trở thành 1 Avatar, gặp Neytiri và gia nhập vào cộng đồng người Na’ vi, rồi phản bội lại lực lượng quân đội loài người… đều diễn ra liên tục, đều như công thức có sẵn cả, hầu như ai cũng biết sau đó ra sao. Nhưng xem Avatar tui không chờ xem cái kết. Tui chờ xem từng khoảnh khắc trong phim, vì James Cameron đầu tư cho mọi cảnh quay, mọi chi tiết đều cực kì công phu. Bất cứ khung hình nào cũng được đầu tư trọn vẹn về kịch bản cũng như hình ảnh, âm thanh, đảm bảo mạch phim luôn mang tính hành động + phiêu lưu + giar tưởng như không khí chung của phim. Thêm kịch bản phim chặt chẽ, hầu như không có bí ẩn nhưng vẫn tạo nên những mâu thuẫn cao trào làm bùng nổ cho phim, nên dù dài 162 phút Avatar không khiến người xem cảm thấy lê thê.

http://img200.imageshack.us/img200/9959/avatar11s.jpg

Về nội dung phim, có thể hiểu Avatar đơn giản là một câu truyện tình trong thời chiến. Nhưng những gì phim mang đến không chỉ có thế. Tình yêu trong Avatar không thể hiện mãnh liệt như trong Titanic, nó phát triển dần dần, được dẫn dắt qua nhiều trạng thái tìm hiểu, tỏ tình, hờn giận, hiểu lầm… và tình yêu đó còn để thể hiện những điều khác lớn hơn. Tình yêu vượt qua ranh giới chủng loài – ranh giới văn hóa, văn minh – và cuối cùng mới là ranh giới bạn – thù. Và tình yêu đó còn thể hiện cả tình yêu dành cho thiên nhiên – cho thế giới Pandora xanh tươi hoang dã, với Cây Thiêng chất chứa sức mạnh của tổ tiển, với hệ sinh vật liên kết chặt chẽ với nhau. Tình yêu đã cảm hóa con người – đó là tình yêu giữa con người với con người hay giữa con người với thiên nhiên? James Cameron đã thành công trong việc truyền tải thông điệp bảo vệ môi trường sinh thái hoang dã cũng như tôn trong quyền tự do của mỗi con người. Bởi ông biết: Thế giới tự nhiên rất vĩ đại, công bằng và bao dung, và tự nhiên sẽ tiêu diệt bất cứ điều gì làm mất đi sự cân bằng vốn có với sức mạnh đáng sợ của mình. Vì thế, câu truyện của Avatar còn hơn cả 1 truyện tình cũng như 1 cuộc chiến.

Điều đáng ngợi khen tiếp theo là sự sáng tạo không ngừng James Cameron. Dấu ấn trong phim của James là luôn tạo ra những hình tượng mới lạ bất hủ trong phim cua mình dựa trên sự đột phá về công nghệ. Đó là sinh vật nước trong The Abyss, kẻ hủy diệt với nửa khuôn mặt đáng sợ trong Terminator, T-1000 bằng kim loại lỏng lạnh lùng trong T2, con tàu Titanic vĩ đại trong Titanic. Aliens với True Lies thì có những trường đoạn hành động chưa từng có. Trong Avatar, James đã tạo nên cả một hành tinh Pandora với ý tưởng nó gần như tồn tại thật. Các sinh vật được sáng tạo với hình ảnh chưa từng thấy, nhưng rất phù hợp với cảnh thiên nhiên, không tạo ra sự lạc lõng. Người Na’ vi với hệ thống ngôn ngữ “như thật”, những ý tưởng khá mới mẻ về đời sống, cách cưỡi ngựa cưỡi chim :D , về tín ngưỡng của họ cũng như về hệ thống gần như “dòng chảy liên hệ” giữa họ với Pandora (tiếc là cái vụ yêu đương chưa được sáng tạo nhiều lắm). Ý tưởng về việc loài người gây dựng mỗi quan hệ với người Na’ vi cũng khá mới lạ, không chỉ bó hẹp trong cái công thức kẻ mạnh thu phục kẻ yếu bằng vũ lực. Các ý tưởng trên được James Cameron lồng ghép một cách khéo léo vào trong phim, tạo nên sự mới lạ, hứng thú cho khán giả khi theo dõi một bộ phim, đồng thời cũng không gây khó chịu bởi những chi tiết vô lí “vô duyên” dễ gặp phải trong thể loại phim giả tưởng.

http://img263.imageshack.us/img263/7307/avatar12.jpg

Và để phục vụ cho kịch bản phim với những ý tưởng như trên, hình ảnh và âm thanh đã được đầu tư cực kì xuất sắc. Nói thẳng ra Avatar thành công nhất chính là ở 2 khoản này, và theo tui cả rổ phim bom tấn năm nay không phim nào có thể vượt qua được Avatar ở hình ảnh và âm thanh. Hình ảnh quá đẹp, quá thật và quá nghệ thuật. James Cameron đã tạo ra một hành tinh Pandora với vẻ đẹp hùng vĩ mà huyền ảo với những cảnh rừng xanh mướt, tàn ngập ánh nắng ban ngày và phát sáng lung linh vào ban đêm. Bầu trời đẹp kì ảo với những hòn đảo lơ lửng trên bầu trời, từng dòng thác dài đổ xuống trắng xóa. Pandora hoang dã với những loài sinh vật độc đáo kì lạ, nhưng khác với nhưng bộ phim như Star Wars, nõ vẫn gợi lên hình ảnh quen thuộc của trái đất đâu đó, tạo cảm giác thân quen. James Cameron đã tạo ra 2 hình ảnh trái ngược về nơi cư trú của người trái đất với người Na’ vi. Một bên là những tòa nhà sắt thép dựng lên bên những mang rừng xám xịt, một bên chỉ là một cái cây khổng lồ nhưng tràn ngập nắng ấm. Hình ảnh mỗi sinh vật được thực hiện hết sức chi tiết với những nét sáng tạo riêng biệt. Các đại cảnh chiến đấu hoành tráng, di chuyển tốc độ cao tạo cảm giác phấn khích cho khán giả. Kết hợp với công nghệ 3-D, hiệu quả hình ảnh phát huy cao độ ở những trường đoạn di chuyển với tốc độ cao và nhiều hành động.

http://img263.imageshack.us/img263/1894/avatar112.jpg

Nhắc đến 3-D, hôm nay cũng là lần đầu tiên tui được trải nghiệm cảm giác xem phim 3-D. Muốn xem thì phải đeo 1 cái kính phân cực, phải tội tui đeo kính cận nên phải đeo 2 cái kính 1 lúc. Kết quả là hơi mỏi mắt vì kính đè. Hiệu ứng 3-D của phim theo tui cảm giác như mỗi frame phim được chia thành nhiều lớp, mỗi phần cảnh nền, nhân vật, đồ vật, phụ đề... nằm trên một lớp riêng, những lớp phía trên gần như nổi lên so với lớp dưới, đặc biệt hiệu quả với cảnh có nhiều lớp và di chuyển tốc độ cao ( xem cái trailer Alice 3D sốc vãi, vẫn ấn tượng dù đã xem nhiều lần), khiến các lớp ở trên (thường là nhân vật) tạo cảm giác rất gần với người xem. Rõ ràng nhất lại là ... phụ đề, lúc nào cũng có cảm giác phụ đề nổi nổi trên bề mặt màn hình như sắp rơi ra... Tuy nhiên trong Avatar, hiệu ứng 3-D lại không được nhiều lắm, các đại cảnh hoành tráng thì hầu như không có mấy. Nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ những chiếc lá rơi xuống, đám tro tàn bay trong gió như đang bay khỏi màn hình, các nhân vật cưỡi chim bay vút vào không trung hay những cỗ máy khổng lồ của con người nổi lên nền hình… Và trong vài khung hình, một số lớp hình nổi lên không được sắc nét. Điều này với tui không ảnh hưởng lắm đến hiệu quả hình ảnh mà phim mang lại.

Âm thanh cũng là một thành công của phim. Kết hợp hài hòa nhiều thể loại âm nhạc với sự chuyển đổi linh hoạt để phù hợp vỡi mỗi cảnh: khi dồn dập, khi hào hùng, bi tráng… Âm thanh của hành động cũng rất tốt, tiếng súng, tiếng nổ, tiếng mũi tên bay ra hay tiếng các sinh vật gào rú… đều rất thật và không bị ảnh hưởng bởi âm nhạc. Tui đặc biệt ấn tượng với việc sử dụng ngôn ngữ Na’ vi xen lẫn tiếng Anh trong phim, phải nói là rất hợp lí ở mỗi cảnh quay, mỗi câu nói, các diễn viên diễn đạt ngôn ngữ mẹ đẻ và ngôn ngữ ngoài họ được học rất đạt. Chưa có phim nào sử dụng ngôn ngữ ngoài trái đất tui thấy tốt như thế. Một thành công xứng đáng dành cho những gì mà James Cameron đã đầu tư bao tâm huyết vào đó.

http://img215.imageshack.us/img215/6081/avatar119.jpg

Khen nhiều rồi, giờ chê tí. Và cũng như các phim khác của James, phim yếu nhất ở khâu … diễn xuất. Sam Worthington – người quen cũ từ T4 lỗ nặng bây giờ trở thành nhân vật chính. Thực ra chú này diễn cũng bình thường không thuộc loại xuất sắc gì, cái lầm lì trông hơi oải. Trong T4 chú này dù đóng chính nhưng phải chia đất cho anh Bale, mà anh này đóng cũng thường nên cả 2 đều không gây ấn tượng mấy về diễn xuất, tất cả đều bị vai diễn Kyle Reese của Anton Yelchin đè bẹp. Lần này đất diễn nhiều, chú đóng cũng khá hơn nhưng vẫn không gây ấn tượng lắm. Thực ra, nhân vật Jake trong lốt Avatar của Sam lại xuất sắc hơn nhân vật Jake bình thường. Tui thấy Jake trong lốt Avata đa cảm xúc hơn, bình thường thì như cái mâm còn khi đi lại được thì bộc lộ bản chất lắm mồm, vui vẻ hớn hở chạy qua chạy lại linh tinh, nên ấn tượng rõ ràng hơn hẳn 1 Jake què chân chỉ biết bò qua bò lại nói mấy câu. Nói chung là chú này diễn tròn vai. khó hiểu nhất là vai diễn Neytiri của Zoe Saldana. Về mặt nào đấy, đây là một vai diễn thành công của cô. Khác với Jake Sully, Neytiri hoàn toàn là người Na' vi, tức là Zoe Saldana phải diễn thông qua một bản sao CGI 100%. Nhưng những gì cô thể hiện rất tốt, từ hành động đến diễn đạt cảm xúc, và cảm xúc được thể hiện phù hợp với hoàn cảnh không gây cảm giác khô cứng hay quá sến (cũng phải khen ngợi trình độ của đội ngũ kĩ xảo khi truyền tải được diễn xuất của diễn viên qua nhân vật CGI xuất sắc như vậy). Nhưng lại có 1 hạt sạn đáng tiếc khi ở đầu phim, Neytiri dường như quá dạn dĩ, hầu như không hề có sự đề phòng nào với Jake khi gặp anh lần đầu, sau đó cũng hành động rất tự nhiên, thậm chí tin tưởng thái quá như đã quen biết từ trước chứ không phải là người lạ mặt, nhất là khi đang có kẻ thù bên ngoài. Điều này vô tình gây khó chịu và vô lí. Nếu ai đã xem The Last Samurai, có thể thấy ngay sự khác biệt trong cách hành động và tâm lý khi con người ta gặp người là như thế nào, dù sự so sánh là khập khiễng giữa 1 tác phẩm dã sử và 1 tác phẩm giả tưởng.

Các nhân vật phụ đóng khá tốt, gây ấn tượng dù không xuất hiện nhiều như Trudy Chacon của Michelle Rodriguez với dọng nói sang sảng, tiến sĩ Grace Augustine của Sigourney Weaver với tinh thần “vì khoa học” bất khuất :)) ... Diễn biến tâm lý của nhân vật phụ cũng được xây dựng tốt hơn. Nói chung diễn xuất cảu phim vừa đủ, không dở mà cũng không đáng khen.

So với tất cả đống siêu phẩm bom tấn hành động gì gì đó năm nay, Avatar (đối với tui) là siêu phẩm hay nhất, tuyệt vời nhất, để lại nhiều ấn tượng nhất. Với những gì đã tạo nên, phim xứng đáng cho 2 giải Oscar về Hình ảnh và Âm thanh, và cả doanh thu khổng lồ đang chờ phía trước nữa...

Thông tin phim:

Tên phim: Avatar
Thể loại: Hành động, Giả tưởng, Phiêu lưu
Sản xuất: James Cameron, John Landau
Kịch bản: James Cameron
Đạo diễn: James Cameron
Diễn viên:

Sam Worthington ... Jake Sully
Zoe Saldana ... Neytiri
Sigourney Weaver ... Dr. Grace Augustine
Stephen Lang ... Colonel Miles Quaritch
Michelle Rodriguez ... Trudy Chacon
Giovanni Ribisi ... Parker Selfridge
Joel Moore ... Norm Spellman (as Joel David Moore)
CCH Pounder ... Moat
Wes Studi ... Eytukan
Laz Alonso ... Tsu'tey

Độ dài: 161 phút
Phát hành: 20th Century Fox
Ngôn ngữ: tiếng Anh
Phân loại: PG-13
Khởi chiếu: 18/12/2009
Kinh phí : 237 triệu $ ->Read More...